Sunday, September 23, 2007

Thơ của Đạo-Tôn

Lời nói đầu ,
Cảm ơn kẻ ghét lẫn người ưa ,
Một tấm lòng thành mặc nắng mưa.
Giọt lệ thương quê rơi hóa tuyết ,
Làn sương nhớ nước đọng thành mưa .
Bơi xuôi bao kẻ vui đời mới ,
Lội ngược mình ta gữ nếp xưa.
Áo mỏng ba manh che gió táp ,
Canh rau một chén thế là vừa.

Ý Thơ
Tâm can huyết lệ tạo thành thơ,
Đâu phải gió trăng rượu với cờ.
Huynh đệ vong thân cây cỏ mọc ,
Phận mình vong quốc mặt mày nhợ

Tình Quê
Ngửa mặt nhìn lên thấy có trời ,
Nước trong mây trắng máu hồng tươi.
Tình quê lửa bốc tung lòng đất ,
Hận nước sóng dâng lập úp trời.

Mây
Lừng thững mây chiều đến viếng ta,
Hỏi sao bác có nhớ thương nhà.
Thưa rằng giây phút tàn thương nhớ ,
Chính lúc đời ta đã hóa ma.

Phật
Làm Vua chết dưới gốc cây ,
Tuệ nhân trí dũng xác nằm đây.
Thế gian mấy kẻ từ ngôi báu.
Để được bình an chết ở đây.

Chúa
Con một của Đức Chúa Trời (?)
Bỏ Trời xuống thế cứu người thế gian.
Trừ gian mà bị lũ gian ,
Đóng đinh vào cột mang treo đỉnh đồi.

Trà
Lưng tách cà phê nửa tách trà ,
Điểm tâm mỗi sáng trước thềm hoa.
Đơn sơ cuộc sống ta như vậy ,
Sao phải ly hương phải bỏ nhà.

Tỉnh Thức
Không THỨC làm sao TỈNH được đây ,
Tĩnh Tâm mới thấy nghiệp sâu dầy.
Che mưa vạt nắng đời phiêu bạt ,
Tránh nắng tàn cây kiếp đọa đầy.

Cô gái bán hoa
Cô gái bán hoa đứng dọc đường ,
Nắng hè taxas uốn cong xương.
Hoa thời ướp lạnh trong thùng đá ,
Thân thời phơi nắng kiếm vài đô (la)

Chính ngọ
Chính ngọ mặt trời nắng chói chang.
Thành đô toàn cờ đỏ sao vàng.
Tướng sĩ tượng xe quy hàng hết ,
Riêng "Chị em ta" vẫn bán hàng.
(tức cảnh ngày 01-5-1975- tại Sài Gòn )

Đạo Tôn
Vợ đã chán rồi con chán luôn ,
Nói ra càng gợi ý thơ buồn.
Chữ nghĩa bọt bèo người hết vốn ,
Xứ người gác trọ đợi người chôn.

Đạo Tôn khóc em tên Nguyễn-Hổ-Dư
Có em ta thường coi như không ,
Như mây ngoài ngõ mấy ai trông.
Một luồng gió thoảng EM đi mất ,
Lạnh ngắt tim anh cạn máu hồng.

Chiến-tướng và thi- nhân
Mở cửa ra nhìn thấy núi xanh ,
Xa xa mây cuốn lớp xây thành.
Trắng xương chiến tướng mồ hoang lạnh ,
Đỏ lệ thi nhân sách mỏng tanh.

Điều đình với thần chết
Thần chết điều đình suốt đêm qua ,
Nước trong lửa đỏ kể như hòa.
Trần gian điều ngự cây xanh trái ,
Âm phủ tiêu dao gốc đỏ hoa.

Rượu đế
Trong vắt như sương lệ đỏ ngầu ,
Quê hương ta còn lại gì đâu?
Lưng ly rượu đế tình ngang cổ
Nửa trái cóc tươi nghĩa ngập đầu.

Nước Việt nam
Nước đã cạn rồi lá ắt khô,
Bướm không chỗ đậu cá đi mô?
Bỗng đâu Trời đổ cơn mưa xuống
Cây cỏ xanh tươi người cũng tươi

Người Việt nam
Muối vừng rau muống ba lưng cơm ,
Giá lạnh mùa đông nằm ổ rơm.
Lẻ bốn ngàn năm tùng cúc thắm ,
Trăm năm cuộc sống ý tâm thơm.

Đặng -Tiểu- Bình
Một thước mười phân :- Đặng-Tiểu-Bình ,
Kỳ hình di tướng tuyệt thông minh
Giang Thanh Mao Mác đều thua Đặng ,
Duy nhẫn pháp môm , Phật thấm nhuần.

Ngẫu hứng
Mùa xuân lên núi ngắm Hoa ,
Bực mình thấy Bướm ngắm hoa trước mình .
Trách Bướm sao bằng trách Mình .
Đạo-Tôn xuống núi uống liền một chum

Già
Cây cỏ xanh tươi người cứ GIÀ,
Thế rồi khô héo rồi thành MA.
Làm sao tiêu diệt thu đông nhỉ?
Chỉ có mùa Xuân tươi thắm thôi.

No comments: